Đà Lạt - “Nàng thơ” của bao chàng nhạc sĩ

15/07/2019 3774

Thành phố nào nhớ không em, nơi chúng mình tìm phút êm đềm...” - câu hát quen thuộc này đôi khi ta vẫn nghe vang lên đâu đó. Đây có thể nói là một trong vô vàn những bài hát hay nhất về Đà Lạt. Thành phố này, với vẻ đẹp mộng mơ như thơ như họa của mình luôn là chất men say làm đắm chìm từ những tâm hồn giàu cảm xúc của những ông nhạc sĩ, cho đến những con người khô khan nhất. Cũng chính vì thế, đã có rất nhiều bài hát để đời nói về Đà Lạt, nói về tình yêu đôi lứa từ Đà Lạt.

“Xứ ngàn hoa” gây thương nhớ

Người ta thường nói Đà Lạt là thành phố của tình yêu và nỗi nhớ. Thật vậy, nơi đây như một tuyệt tác mỹ thuật mà thiên nhiên nhiên đã hào phóng ban tặng cho Việt Nam. Chỉ cần đến một lần thôi, người ta chắc chắn sẽ say mê từng góc phố, con đường, từng bầu không khí nơi đây, như cái cách mà nhạc sĩ Minh Kỳ viết trong “Thương về miền đất lạnh”:

Tôi nhớ Đà Lạt mơ, ru lòng người lữ thứ với bao nhiêu ước mơ

Lưu luyến Đà Lạt thơ, khi hoa anh đào nở đường lên phố xưa

Gập ghềnh suối đá, lá chen hoa đẹp tươi. Với sương lam nhẹ rơi với chim ca ngàn lời

Có thể kể ra thêm một số bài hát miêu tả về cảnh đẹp Đà Lạt rất hay nữa như: Đà Lạt hoàng hôn, Má hồng Đà Lạt, Ai lên xứ hoa đào,... Tất cả có một điểm chung là đều ca ngợi vẻ thanh tao thoát tục, như khói như sương của vùng đất này. Ngày thì nên thơ lãng mạng, đêm thì kì bí, mộng mơ.

Đứng trên triền dốc nhìn xuống đồi thông

Hàng cây thẩm màu đèn lên phố phường.”

(Đà Lạt hoàng hôn - Minh Kỳ, Dạ Cầm)

Đến thì say mê, đi thì nhung nhớ. Đà Lạt khiến con người ta tuy có xa nó nhưng vẫn đầy vấn vương, luôn mang trong lòng ý niệm được một lần trở lại, trở lại với vùng đất, con người và những kỉ niệm nơi đây.

Người về từ hôm nao mà lòng còn thương vẫn thương

Bao nhiêu năm tháng cũ mà hồn nào thôi vấn vương

Giờ này nhìn sương khói mà thầm mơ màu hoa trên má ai.”

(Ai lên xứ hoa đào - Hoàng Nguyên)

Một ngày Đà Lạt với bốn mùa giữa thế giới của ngàn hoa, của sương mù và thông reo,tất cả như hòa quyện vào nhau, tạo chất men ngọt lịm say đắm lòng người. Và chỉ chừng ấy thôi cũng đủ để tưới mát những tâm hồn cằn cỗi và xoa dịu những trái tim dù đang lạnh lẽo nhất khi về Đà Lạt.

Đà Lạt lắm thông già phải không?

Tóc thông xanh núi đồi, tình yêu sao như gần gũi

Đà Lạt lắm chim trời phải không?

Líu lo ca vang cả bầy như mừng du khách về đây

(Má hồng Đà Lạt - Minh Kỳ)

Những vần thơ, câu hát về Đạt Lạt bao giờ cũng vậy, có khi nào vui đâu. Quả thật vậy, Đà Lạt buồn lắm, cái buồn nơi đây, đã trở thành linh hồn của thành phố. Đâu có nơi nào buồn đẹp, buồn sang như nơi đây. Người ta vẫn thi thoảng ngẩn ngơ dừng chân, đứng lặng ngắm nhìn một tòa biệt thự nào đó ẩn hiện giữa rừng thông bạt ngàn. Hay chỉ đơn giản như hình ảnh cái tháp bút cô đơn nhưng mãnh liệt viết khát vọng lên trời xanh ở trường Lyceé Yersin đã làm người ta quay quắt nhớ về Đà Lạt, cho dù phố núi này không là quê quán họ.

“Nơi chúng mình tìm phút êm đềm”

Có lẽ cũng như tác giả, Đà Lạt đối với tất cả mọi người từ lâu đã trở thành chất men say ngọt ngào nuôi dưỡng tình yêu của rất nhiều đôi lứa. Đà Lạt bao giờ cũng đẹp và bình yên như giấc mơ cổ tích để người ta dành cho nhau những điều thiêng liêng và tuyệt diệu nhất của tình yêu. Đó là thành phố của những câu chuyện tình đã thành huyền thoại. Những đôi lứa gặp nhau,yêu nhau và muôn kiếp thương nhau cũng từ  Đà Lạt. Có phải vì thế mà người ta ví Đà Lạt là thành phố của tình yêu?

Có một lần nhạc sĩ Lam Phương đi công tác trên Đà Lạt. Ông đi một mình rồi day dứt nhớ người yêu bởi hai người đã từng hẹn hò nhiều lần tại thành phố sương mù này. Ngồi trong căn nhà trọ lưng chừng đồi nhìn xuống khu phố đìu hiu ngày chủ nhật, ông tha thiết nhớ và viết ngay bài Thành Phố Buồn:

Thành phố nào nhớ không em? Nơi chúng mình tìm phút êm đềm

Thành phố nào vừa đi đã mỏi, đường quanh co quyện gốc thông già.

Hay như mối tình “Đồi thông hai mộ” đã đi vào huyền thoại. Thiên tình sử giữa anh chàng sinh viên trường Võ bị và cô giáo viên địa phương đã đi vào biết bao tác phẩm thơ ca, sống chết bên nhau vượt qua bao khó khăn nghịch cảnh. Cảm động trước chuyện tình của hai người, nhạc sĩ Hồng Vân đã sáng tác bài hát Đồi thông hai mộ với giai điệu buồn da diết. Hơn nửa thế kỷ đã trôi qua, dư âm của một cuộc tình tột cùng đau đớn dường như vẫn còn phảng phất phía sau khung cảnh u buồn của đồi thông hai mộ…

Rồi mộ chàng đã được ở cạnh nàng, như lời xưa thề ước

Nằm hiu hắt đến ngàn thu an giấc dưới mộ sâu đất khô

Kết

Không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, bao nhiêu bài hát đã ra đời để ca ngợi về thành phố này và về những câu chuyện tình nơi đây. Chỉ biết rằng Đà Lạt sẽ mãi là “nàng thơ”, nguồn cảm hứng sáng tác vô tận cho những người nhạc sĩ đa sầu đa cảm. Nếu là người đã, đang hoặc sẽ yêu Đà Lạt, tại sao bạn không thử một lần viết về vùng đất này?

Bình luận

Bình luận
LIÊN HỆ
Chúng tôi sẽ giúp bạn tìm đúng giải pháp cho đam mê của bạn.
ĐĂNG KÝ NHẬN EMAIL CẬP NHẬT
Để lại email để nhận thông tin mới nhất.
Tôi đồng ý chia sẻ thông tin cá nhân của mình.